NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 289

“Anh đã nghe một vài chuyên gia y tế nói rằng anh ta bị điên,

nhân cách bị phân lập nặng nề phải không? Anh thấy thế nào về điều
đó?”

“Thẳng thắn mà nói, đó là cách duy nhất để tôi có thể hiểu nổi

những việc đã xảy ra.”

“Tiến sĩ Temkin, tôi biết đây là một câu hỏi khó trong hoàn cảnh

này, nhưng bị cáo có phải là bạn của anh không?”

“Vâng. Anh ấy là bạn tôi.”
“Và bây giờ anh ta vẫn là bạn của anh chứ?”
“Tôi muốn thấy Gary nhận được sự giúp đỡ mà anh ấy cần.”
“Và tôi cũng vậy,” Nathan nói. “Tôi cũng vậy.”
Anthony Nathan đã bắn loạt đạn thật đầu tiên của anh ta vào cuối

hôm thứ Sáu của tuần thứ hai tại phiên tòa. Việc ấy rất kịch tính và bất
ngờ. Nó khởi phát bằng cuộc tranh luận bên băng ghế phụ giữa
Nathan, Mary Warner và thẩm phán Kaplan.

Trong cuộc tranh luận, Mary Warner đã một lần lớn tiếng - điều

chỉ có thể thấy ở cô vài lần trong suốt quá trình xét xử. “Thẩm phán,
tôi phản đối! Tôi phải phản đối... tiểu xảo này. Đây là một tiểu xảo!”

Toàn bộ phòng xử án nháo nhác. Cánh báo chí, ở các ghế hàng

đầu bị đưa vào tình trạng báo động. Thẩm phán Kaplan rõ ràng đã
quyết định theo hướng có lợi cho bên bị.

Mary Warner trở lại chỗ ngồi, nhưng cô đã hơi mất bình tĩnh.

“Tại sao chúng tôi không được thông báo trước điều này?” cô nói to.
“Tại sao điều này không được tiết lộ trước khi diễn ra phiên tòa?”

Nathan giơ hai bàn tay lên và thực sự khiến căn phòng im lặng.

Anh ta thông báo với mọi người một tin quan trọng. “Tôi gọi Tiến sĩ
Alex Cross là một nhân chứng biện hộ. Tôi gọi anh ta là một nhân
chứng thù địch và bất hợp tác, nhưng dù thế vẫn là một nhân chứng
cho bên biện hộ.”

Tôi chính là một “tiểu xảo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.