NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 417

CHƯƠNG 84

TÔI NGỦ CHẬP CHỜN, cứ được khoảng một giờ lại tỉnh giấc. Không
có piano để chơi ngoài hiên nhà. Không có Jannie và Damon để phải
thức dậy. Chỉ có kẻ giết người đang ngủ bình yên bên cạnh.

Chỉ có kế hoạch mà tôi ở đó để thực hiện.
Rốt cuộc khi mặt trời mọc, nhân viên nhà bếp khách sạn chuẩn bị

trước cho chúng tôi một hộp đồ ăn trưa ngon lành. Họ chất vào chiếc
giỏ đan liễu gai rượu vang, nước đóng chai của Pháp, các loại bánh
kẹo sành điệu đắt tiền. Cũng có luôn dụng cụ bơi bằng ống thở, khăn
tắm mềm mịn, một chiếc ô che bãi biển kẻ sọc vàng trắng.

Mọi thứ đã được chất lên chiếc xuồng máy khi chúng tôi tới cầu

tàu, lúc mới hơn tám giờ. Mất khoảng ba mươi phút chiếc xuồng đưa
chúng tôi tới hòn đảo của mình - một nơi biệt lập tuyệt đẹp. Đã giành
lại được thiên đường.

Sẽ chỉ có hai chúng tôi với nhau ở đó suốt cả ngày. Các cặp đôi

khác cùng khách sạn cũng tới những hòn đảo riêng của họ. Một dải
san hô ngầm bao quanh bãi biển của chúng tôi, trải rộng từ bờ ra
khoảng bảy mươi đến cả trăm thước.

Nước biển xanh lục trong suốt. Khi nhìn thẳng xuống, tôi có thể

trông rõ nền cát dưới đáy. Tôi có thể đếm được từng hạt cát. Những
chú cá thiên thần và chiến binh lao tới quanh chân tôi theo từng bầy
nhỏ đầy khí thế. Một cặp cá nhồng dài mét rưõi hớn hở bám theo
thuyền chúng tôi gần tới mép bờ, sau đó mất hứng và bỏ đi.

“Ông bà muốn tôi quay lại lúc mấy giờ?” người lái xuồng hỏi.

“Tùy theo ý ông bà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.