NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 418

Ông ta là một ngư dân vạm vỡ - một thủy thủ ngoài bốn mươi

tuổi. Thuộc típ người vô tư, trên suốt quãng đường ra tới đây, ông ta
cứ kể chuyện về con cá khổng lồ và những chuyện đầy màu sắc khác
về hòn đảo này. Ông ta dường như không nghĩ gì về chuyện Jezzie và
tôi ở bên nhau.

“Ồ, tôi nghĩ là hai hay ba giờ gì đó?” Tôi quay sang tham khảo ý

kiến Jezzie. “Mấy giờ ông Richards nên quay lại đón bọn mình nhỉ?”

Cô đang bận trải khăn tắm và bày ra nốt bộ dụng cụ bơi hàng

hiếm của chúng tôi. “Em nghĩ ba giờ là ổn. Như thế sẽ tốt đấy ông
Richards.”

“Được rồi, vậy thì chúc hai ông bà vui vẻ.” Ông ta cười. “Sẽ chỉ

có hai ông bà ở đây thôi. Tôi thấy là mình không còn nhiệm vụ gì nữa
rồi.”

Ông Richards chào chúng tôi, sau đó nhảy lại vào thuyền. Ông ta

nổ máy rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Chỉ còn hai chúng tôi với nhau trên hòn đảo của riêng mình.

Đừng lo lắng, hãy vui vẻ.

Có gì đó quá lạ lẫm và vẻ như không thật khi nằm lên tấm khăn

trải trên bãi biển cạnh một kẻ bắt cóc và giết người. Tôi ngẫm đi ngẫm
lại mọi cảm giác của mình, những kế hoạch, những việc tôi biết mình
phải làm.

Tôi cố kiểm soát cơn hỗn loạn và giận dữ trong mình. Tôi đã yêu

người đàn bà này, nhưng giờ đây cô trở thành một kẻ xa lạ đến nhường
ấy. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho mặt trời xoa dịu mọi cơ bắp. Tôi cần
thư giãn, nếu không chuyện này sẽ bất thành.

Sao em lại có thể giết cô bé đó, Jezzie? Sao em có thể làm thế

chứ? Sao em lại nói dối mọi người quá nhiều như vậy?

Gary Soneji đột nhiên bay tới! Hắn đến bất ngờ, và không báo

trước.

Hắn có một con dao săn dài ba mươi phân giống loại dao hắn đã

dùng trong các vụ giết người ở khu nhà giá rẻ tại D.C. Hắn khom

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.