NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 453

này có lẽ còn tệ hơn một chút. Tôi rất muốn rời khỏi nhà tù song vẫn ở
lại. Tôi đã hứa với Jezzie rằng tôi sẽ ở lại. Tôi luôn giữ lời hứa.

Thực tế, không có gì rõ ràng lắm. Cuối cùng Jezzie khép hai mắt

lại. Tôi tự hỏi liệu loại thuốc độc nào vừa được bổ sung, nhưng tôi
không có cách nào biết được điều đó.

Cô hít một hơi thở sâu, và rồi tôi thấy lưỡi của Jezzie rụt lại trong

miệng. Hành quyết một con người theo kiểu hiện đại chỉ có thế. Thế là
dấu chấm hết cho cuộc đời của Jezzie Flanagan.

Tôi rời nhà tù và vội vàng ra xe của mình. Tôi là một nhà tâm lý

học và là một thanh tra, tôi tự nhủ. Tôi có thể chịu đựng được chuyện
này. Tôi có thể chịu đựng bất cứ điều gì. Tôi mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Luôn là thế.

Hai tay tôi thọc sâu vào trong túi áo khoác. Trong bàn tay phải,

bóp chặt đến mức thấy đau, là chiếc lược bằng bạc mà Jezzie đã tặng
tôi, từ lâu lắm rồi.

Khi tôi tới chỗ xe mình, một phong bì thông thường màu trắng đã

được gài dưới chiếc cần gạt nước bên phía người lái. Tôi nhét chiếc
phong bì vào túi áo khoác và không buồn mở nó ra cho tới lúc đang
trên đường trở về Washington. Tôi nghĩ mình biết nó là gì, và tôi đã
đúng. Thứ Đó đã gửi cho tôi một thông điệp. Rất gần và trực tiếp.
Nhắm thẳng vào tôi.

Alex,
Cô ta có nức nở, có than vãn, và có cầu xin tha thứ trước khi

người ta tiêm thuốc cho cô ta không? Cô ta có nhỏ giọt nước mắt nào
không?

Hãy nhớ nhắc nhở gia đình ông về tôi. Tôi muốn được nhớ tới.

Luôn luôn,

Con Trai Nhà L.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.