NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 454

Hắn vẫn đang chơi những trò đấu trí kinh khủng của mình. Hắn

sẽ luôn luôn làm thế. Tôi đã kể điều đó cho bất cứ ai sẵn lòng lắng
nghe. Tôi đã viết bản mô tả chẩn đoán gửi cho các tạp chí. Gary
Soneji/Murphy phải chịu trách nhiệm với những hành vi của hắn. Tôi
cảm thấy hắn phải bị xét xử vì những vụ án mạng hắn gây ra ở khu
vực Đông Nam. Gia đình những nạn nhân da đen của hắn cũng cần
được hưởng công lý và được bù đắp. Nếu ai đó đáng chịu án tử hình
thì kẻ đó phải là Soneji/Murphy.

Thông điệp kia cho tôi biết rằng hắn đã tìm ra cách lừa một trong

những người gác tù. Hắn đã gây ảnh hưởng được đến ai đó trong Nhà
tù Lorton. Hắn có một kế hoạch khác. Một kế hoạch mười hay hai
mươi năm đây? Thêm nhiều ảo tưởng và những trò đấu trí của hắn.

Khi lái xe về hướng D.C., tôi tự hỏi ai là kẻ điều khiển người

khác khéo léo hơn? Gary hay Jezzie? Tôi biết cả hai người họ đều là
những kẻ tâm thần. Đất nước này đang sản sinh ra những người giống
như họ nhiều hơn bất cứ nơi nào trên hành tinh này. Họ xuất hiện ở
mọi dáng vẻ, kích thước, mọi chủng tộc, tín ngưỡng và giới tính. Đó là
điều đáng sợ hơn tất thảy.

Sau khi về tới nhà sáng hôm đó, tôi chơi một chút bản “Rhapsody

in Blue” ngoài hiên nhà. Tôi chơi bản “Let’s Give Them Something to
Talk About” của Bonnie Raitt. Janelle và Damon chơi đùa quanh đó
và lắng nghe phần biểu diễn của nhạc công piano mà chúng yêu thích.
Nghĩa là xếp ngay sau Ray Charles. Chúng ngồi cùng tôi trên chiếc
ghế băng chơi piano. Cả ba chúng tôi đều thấy nhẹ nhõm khi nghe
tiếng nhạc, và cả ba chạm vào người nhau thật lâu.

Sau đó, tôi tới nhà thờ Thánh Anthony ăn trưa và làm những việc

đại loại thế. Ông Bơ Lạc tiếp tục sống.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.