NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 82

Như thể nó đang nhìn vào cả trăm bóng đèn cùng bật lên một lúc.
Tim Maggie Rose đập nhanh và mạnh đến mức nó biết chắc chắn

mình còn sống. Ở một nơi tệ hại, kinh khủng. Ai đó đã đưa nó tới đây.

Maggie Rose thầm thì nói lên phía ánh sáng, “Ai thế? Ai trên đó?

Ai ở trên đó thế? Cháu trông thấy mặt rồi!”

Ánh sáng mạnh đến mức Maggie Rose không thực sự trông thấy

gì.

Đến lần thứ hai hoặc thứ ba, mọi thứ chuyển từ tối đen như mực

sang màu trắng lóa.

Rồi ai đó đứng chắn gần hết ánh sáng. Maggie vẫn không thể

trông thấy ai đang ở đó. Ánh sáng tỏa ra phía sau lưng người ấy.

Maggie nhắm hai mắt, thật chặt. Rồi mở ra. Nó làm đi làm lại

việc ấy.

Con bé không thấy rõ. Không thể tập trung xem đó là ai hay cái

gì. Nó phải liên tục chớp mắt. Dù là ai trên ấy thì người đó cũng sẽ
thấy con bé chớp mắt và cũng phải biết rằng nó còn sống.

“Thầy Soneji à? Xin hãy cứu em,” Maggie muốn hét lên. Cổ

họng nó sao khô thế. Giọng nó khàn và không thể nhận ra nổi.

“Khâm mồm! Khâm mồm!” Một giọng người từ bên trên hét lên.

Lúc này có một người đang ở trên ấy! Người nào đó đang thực sự ở
trên đó và có thể đưa nó ra khỏi đây.

Nghe giọng như... như của một người phụ nữ rất già.
“Làm nơ cứu cháu. Hãy làm ơn,” Maggie van nài.
Một bàn tay vụt ra tát mạnh vào mặt nó.
Maggie bật khóc. Nó sợ hãi nhiều hơn đau đớn, nhưng đòn ấy

cũng đau lắm. Trước đây chưa bao giờ con bé bị tát. Cú tát ấy làm bật
lên một tiếng gào lớn trong đầu nó.

“Mày câm ngay!” Cái giọng đáng sợ kia lại gần hơn.
Rồi người đó xuống mồ và đứng ngay phía trên Maggie. Maggie

có thể ngửi thấy mùi cơ thể nồng nặc và cả hơi thở đáng sợ của kẻ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.