NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 95

Chúng tôi vẫn chưa được cung cấp nhiều thông tin. Chúng tôi

biết rằng một bức điện đã được chuyển tới nhà Dunne. Nó không được
xử lý như bất kỳ thông điệp kỳ quái nào trước đó. Đó hẳn phải là
Soneji.

Các đặc vụ FBI đã độc quyền sử dụng các điện thoại trong nhà

suốt khoảng mười lăm phút vừa qua. Đặc vụ Scorse đã trở lại đây
ngay trước mười một giờ ba mươi phút, có lẽ trở về từ tiệc Giáng sinh
ở nhà riêng của anh ta. Sếp Pittman đến sau đó năm phút. Người đứng
đầu cơ quan cảnh sát đã được gọi đến.

“Chuyện này đang trở thành một vụ thật tồi tệ. Lúc nào cũng bị

bưng bít thông tin.” Sampson ngồi lên thành lò sưởi trong phòng. Khi
Sampson ngồi, anh chỉ còn cao khoảng mét chín. “Bọn dối trá

*

không

tin chúng ta. Chúng ta thậm chí tin tưởng bọn họ còn ít hơn lúc đầu.”

“Từ đầu ta đã không tin FBI,” tôi nhắc Sampson.
“Việc ấy thì cậu đúng.” Sampson nhăn nhở. Tôi có thể thấy hình

ảnh của chính mình trên cặp mắt kính hiệu Wayfarers của Sampson,
trông tôi thật nhỏ bé. Tôi tự hỏi liệu từ góc nhìn của Sampson, cả thế
giới trông có bé xíu hay không. “Thằng lỏi của bọn mình chuyển
thông điệp qua Westem Union hả?” Sampson hỏi tôi.

“Đó là điều FBI nghĩ. Có lẽ đó chỉ là cách gửi lời chúc Giáng

sinh của hắn. Có lẽ hắn muốn trở thành một phần của một gia đình.”

Sampson nhìn tôi qua đôi gọng kính râm. “Cảm ơn, Tiến sĩ

Freud.”

Đặc vụ Scorse đang bước ra phía trước phòng. Trên đường đi,

anh ta gặp Pittman. Cả hai bắt tay. Quan hệ xã giao tốt cho công việc.

“Chúng tôi đã nhận được một thông điệp khác có vẻ xuất phát từ

Gary Soneji,” Scorse thông báo ngay khi đến trước mặt chúng tôi. Khi
lo lắng, anh ta có kiểu vươn cổ và xoay đầu từ bên nọ sang bên kia khá
kỳ quặc. Anh ta đã làm việc đó vài lần khi bắt đầu phát biểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.