NƠI TRÚ ẨN - Trang 10

P. MỘT

KHÔNG GÌ CÔ ĐƠN HƠN LÀ MỘT CON

MEO TỪNG

Đ

ược yêu thương, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau

đó lại bị ném ra lề đường mèo tam thể nhỏ nhoi. gia đình của nó, cái mà nó
đã từng sống chung, bỏ rơi khu rừng già lãng quên này, nơi nước mưa thấm
đẫm vào bộ lông mềm xốp nó.

Nó đã đi được bao lâu rồi ? Hàng giờ ? Hàng ngày trời ? Nó cũng

không nhớ là đã đến được đây bằng cách nào. Nó nhớ đôi chút về một chiếc
xe hơi, và một chút gì đó về một chặng đường dài trên xe. Bây giờ thì nó đã
ở đây. Trong khu rừng già, nơi cơn mưa xuyên qua những cành cây và
ngấm vào bộ lông của nó. Những chiếc lá thông nằm mềm mại bên dưới
bàn chân; nó nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống các vũng nước đây đó, cảm
nhận thấy màn đêm đang ập tới và bầu trời sẫm dần.

Nó cứ tiếp tục bước đi, xa dần khỏi con đường đất đỏ này. Lẽ ra nó

phải cảm thấy sợ hãi. Đáng lẽ nó phải lo lắng về tia chớp đang rạch đôi
những hạt mưa và lóe điện bầu không khí. Đáng ra nó phải lo sợ về bóng tối
đang tỏa xuống. Thế nhưng điều mà nó cảm thấy rõ rệt nhất là nó đang rất
cô dộc.

Nó bước thêm vài bước nữa trên thảm lá thông mềm cho đến khi cuối

cùng thì nó cũng tìm thấy một cái hang cũ, có thể là một cái hang sóc, hay
là một cái hang chồn hôi, cũng có thể là một cái hang nhím. Khó mà xác
định được là của loài thú nào khi một cái hang đã bị bỏ trống từ lâu vì rõ
ràng là đã lâu lắm rồi không có một con thú nào sống trong cái hang này.
Nó cảm thấy khoan khoái khi tìm được cái hang này, một cái hang cũ kĩ,
trống rỗng, còn hơi khô ráo một chút, cũng không hẳn là hoàn toàn ấm cúng
nhưng ít ra thì cũng tránh được cơn mưa đôi chút, tránh được những lằn sét
đánh. Cái hang nằm ở gốc một cây bạch đàn đen tupelo, gần như ở ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.