NƠI TRÚ ẨN - Trang 217

P. CHÍN MƯƠI LĂM

NẰM DỌC BÊN BỜ SÔNG, PUCK CỰA

MÌNH.

C

ơn mưa lạnh đổ trút xuống người nó, kéo nó trở về thực tại. Khi nó vừa

đứng lên thì - Crắaaaaccc.... ! Một tia chớp lóe sáng rạch ngang không gian.
Bộ lông ướt đẫm của nó dựng đứng lên. Tim nó đập thình thịch từ cú ngã
ban nãy, và mỗi bắp thịt thì đau nhức. Nó nhìn quanh quất. Tất cả những gì
nó nhìn thấy chỉ là một màn đêm dày đặc. Nó cảm thấy những hạt mưa
đang rơi trút, đang thấm sâu vào bộ lông nó. Nó đưa chân sau lên gãi tai.
Rồi nó liếm bên sườn. Có một vết xước nhỏ kéo dài từ chân trước lên đến
sống lưng. Nó cảm thấy vết thương không sâu lắm tuy vậy cũng khá đau.

Crắaaaaccc.... ! Một tia chớp nữa chiếu sáng những cây cối xung quanh

nó, chiếu sáng cây bạch đàn đen tupelo cao vút. Ngay lập tức, Puck nhớ lại
cú ngã. Và nhớ lại cơ thể đau nhức của mình. Nó vươn người. Nó cảm thấy
không có cái xương nào bị gãy.

Rồi sau đó, cứ như là đã mở toang những đám mây, tia chớp kéo chúng

lên cao để cho nước ào xuống. Từng thùng nước lạnh đổ như trút xuống.
Cơn mưa đã ngao du hàng ngàn dặm, đã được dự trữ trong những đám mây
nặng, bây giờ đang ngưng lại trên cánh rừng thông.

Puck vội vã chạy vào cái hang ấm áp ở gốc cây thông glà. Người nó ướt

sũng, nó giũ lông để vẩy nước ra khỏi mình rồi thả lỏng người trong tư thế
nằm nghiêng. Nó cảm thấy đau nhức khắp nơi, từ mũi cho đến đuôi. Bên
ngoài, cơn mưa vẫn cứ rơi, càng lúc càng nhiều hơn.

Nhưng Puck cảm thấy an toàn trong cái tổ bé xíu, tăm tối của mình. Con

sẽ được an toàn ở dưới Gầm sàn. Một dòng cảm giác khuây khỏa dâng tràn
khắp cơ thể nó, nhưng rồi ngay sau đó tiếng mưa lại gõ nhịp đều đặn vào
hai bên tai đau nhức của nó... Con hãy hứa đi. Hứa đi con. Hứa đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.