Rồi một ngày, có một thương nhân đồ cổ đi qua tiệm của ông lão, vô
tình nhìn thấy ấm trà trên tay ông. Người thương nhân nọ chỉ nhìn thoáng
qua đã biết đó là một ấm trà cổ hiếm có. Sau một hồi quan sát tỉ mỉ,
thương nhân nhận định, đây chính là tác phẩm của Đới Chấn Công - nhà
chế tác ấm trà nổi tiếng thời nhà Thanh, có tiếng là “Nặn bùn thành vàng”.
Thương nhân được biết tác phẩm của ông hiện chỉ có ba chiếc còn tồn tại.
Không lẽ trên thế gian vẫn còn chiếc thứ tư? Sau khi được sự đồng ý của
ông lão, thương nhân liền cầm chiếc ấm lên nhìn một cách kỹ lưỡng, quả
nhiên đây chính là tác phẩm của Đới Chấn Công.
Thương nhân dứt khoát ra giá 10 vạn tệ để mua lại ấm trà trên tay ông
lão. Ông thợ rèn nghe thấy giá đó liền trừng to mắt ngạc nhiên. Ấm trà này
là của cụ ông để lại, trước giờ ông không hề biết ấm trà làm từ bùn lại
đáng giá đến vậy. Nhưng ông đã từ chối lời đề nghị của thương nhân. Đây
là kỷ vật gia truyền, ông không thể bán nó.
Tuy không bán ấm trà, nhưng sau khi thương nhân rời đi, lần đầu tiên
trong đời ông lão mất ngủ. Ông cầm ấm trà ngắm nghía hồi lâu, trước đây
khi uống trà, ông đặt bừa ấm bên cạnh, muốn uống thì cứ cầm lên mà
uống thôi. Bây giờ, ông luôn sợ mình không cẩn thận động vào làm vỡ nó.
Ông đặt hết tâm trí vào ấm trà mà quên thưởng thức hương vị của trà, quên
nghe tiếng radio, quên cả khung cảnh nhàn nhã bên ngoài.
Những ngày khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau. Khi người dân trong thị
trấn nghe nói ông lão có một ấm trà quý thì cả ngày lẫn đêm đều có rất
nhiều người nườm nượp tìm đến nhà ông. Ông lão sợ chiếc ấm sẽ bị đánh
cắp nên không thể không gia cố cửa nẻo.
Cứ như vậy, cuộc sống của ông lão bị đảo lộn hoàn toàn từ sau khi một
chiếc ấm trà bình thường biến thành đồ cổ.