Kỳ Trinh đế càng thêm tò mò, ngón tay vừa nhấc: "Cho dù đối phương
lãnh quân là ai, ngươi có thượng sách để giải quyết việc này hay không?."
Lúc này Cảnh Dung mới bước về phía trước một bước.
Trả lời: "Đối phương vừa không đối đầu trực diện với chúng ta, nhưng
cũng không phái sứ thần ra mặt nói nguyên do. Điều này hiển nhiên là đang
dùng chiến thuật xung quanh chúng ta. Ý trong này chính là vì đối phương
muốn giáp mặt nói chuyện cùng với phụ hoàng. Một khi đã như vậy, sao
phụ hoàng không để bọn họ thỏa mãn, gọi vị tướng quân lĩnh binh của
Khúc Khương kia, tuyên hắn tới cung gặp mặt. Đợi sau khi hắn nói rõ ý đồ,
sau đó đưa ra quyết định cũng không muộn. Nếu hai bên có thể đạt được
thỏa thuận chung, bá tánh không cần phải lâm vào cảnh lo lắng về những
trận chiến khủng khiếp lần nữa. Tin chắc rằng, đây cũng là nguyên nhân vì
sao Khúc Khương Vương vẫn do dự không hạ lệnh khai chiến."
Ngay sau khi Cảnh Dung nói xong, Cảnh Diệc một bên cũng lập tức
nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng nghĩ giống như Cảnh Dung, đều cảm thấy
lần này Khúc Khương tới xâm phạm rất có vấn đề. Theo như lời Cảnh
Dung đã nói, cũng đúng là ý của nhi thần, không bằng hãy tuyên vị tướng
lãnh Khúc Khương kia tiến cung. Thứ nhất, cũng coi như có thể nhìn thấy
được vị tướng quân mưu trí hơn ngươi kia. Thứ hai, cũng có thể biết được
dụng ý chân chính của Khúc Khương, sau đó bốc thuốc đúng bệnh."
Cảnh Diệc phụ họa như thế, thật giống như đang muốn ôm công!
Một bên, sắc mặt Thái tử Cảnh Hoa cực kỳ khó coi.
Hai người kia, từ khi nào lại ăn ý như vậy?
Kỳ Trinh đế suy nghĩ một lúc, hỏi những đại thần ở phía sau: "Các
khanh cảm thấy như thế nào?"