Cảnh Diệc và Cảnh Hoa đều nắm vững ý kiến của mình, hơn nữa
không ngừng giằng co!
Đây không phải là lần đầu tiên hai người không hợp ý nhau.
Từ xưa, các hoàng tử trong hoàng thất, vốn luôn có tính cách khác
biệt.
Có câu thường nói rằng, rồng sinh chín con, mỗi con mỗi vẻ, có lẽ đây
chính là đạo lý này!
"Lời Cảnh Diệc nói rất có đạo lý, thật vô lý khi Khúc Khương bắt đầu
khuấy động sau 5 năm an phận, chờ cho tới bây giờ mới bắt đầu khởi binh.
Nhưng theo như lời Thái tử đã nói, tất nhiên cũng có đạo lý."
Kỳ Trinh Đế nghi ngờ càng sâu.
Tuy nhiên, Kỳ Trinh Đế lập tức hướng ánh mắt về phía Cảnh Dung
vẫn luôn trầm mặc không nói.
"Ngươi suy nghĩ thế nào về tình huống này?"
Trên mặt Cảnh Dung không có bất luận dao động nào, có lẽ là bởi vì
lúc ở trên xe ngựa, Kỷ Vân Thư đã cho hắn một hồi chuông cảnh báo.
Cảnh Hoa và Cảnh Diệc vốn đối nghịch, đột nhiên liếc mắt nhìn lẫn
nhau một cái.
Trong một cái liếc mắt này, hai người đều mang theo ý xấu.
Cảnh Dung vẫn đứng nguyên bất động ở chỗ cũ, ngẩng đầu lên, nói:
"Nhi thần tán đồng với Cảnh Diệc, lần này Khúc Khương tới xâm phạm,
chắc hẳn có dụng ý khác."
Ồ!