Ánh mắt Cảnh Diệc trở nên bất an, vung tay áo, "Không có khả năng!"
Một sự giãy dụa cuối cùng!
"Nghi phạm lúc này vẫn còn ở trong đại lao Hình Bộ, Diệc Vương có
bất luận nghi hoặc gì, cứ việc phái người đi nghiệm chứng, tự nhiên sẽ biết
được lời ta nói là thật hay giả." Cảnh Dung nói.
Giờ này khắc này, khuôn mặt Cảnh Diệc giống như màu đất, rõ ràng
hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, nửa đường bị người rẽ sang hướng khác.
Nhưng hắn không cam lòng, phản bác lại Cảnh Dung, "Cho dù đúng
như lời ngươi nói, Cam Trù Lương là thái giám hoạn quan, nhưng điều này
cũng không thể chứng minh rằng hắn không phải là hung thủ. Tất cả mọi
chứng cứ đều chỉ về phía hắn. Điều này chỉ có thể giải thích, hung thủ có
thể có hai người, hoặc một nhóm người."
"Cho dù ngươi nói đúng, nhưng Diệc Vương ngươi dưới tình huống
không biết rõ ràng chân tướng, đã tiến cung trình báo vụ án mất tích với
phụ hoàng, nếu như ta không chỉ ra manh mối trong đó, vụ án này, sợ rằng
đã bị Diệc Vương phán xét vội vàng. Một khi vụ án kết thúc, chẳng phải
hung thủ chân chính vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?"
"Ồ!"
Không ngờ, hắn ta lại bị trả đũa!
Sắc mặt Kỳ Trinh Đế nháy mắt trầm xuống, không vui nhìn về phía
Cảnh Diệc, nắm chặt nắm tay.
"Cảnh Diệc, nếu những lời Cảnh Dung nói là sự thật, vụ án này ngươi
đã thật sự thái quá."
"Phụ hoàng......"