Là hai tên thị vệ của Cảnh Dung!
Ôi trời!
Nàng từng sờ rất nhiều thi thể và xương trắng, nhưng, khi nhìn tới hết
thảy trước mắt, toàn bộ hình ảnh đều bổ vào trong não của nàng, quấy
nhiễu đầu nàng giống như sông cuộn biển gầm.
Cảm giác ghê tởm này, trong nháy mắt vọt lên từ ngực Kỷ Vân Thư,
khiến cho nàng nhíu chặt mày lại, nôn khan vài lần.
Nhìn thấy Kỷ Vân Thư như vậy, Mị Hương Nhi cắm môi tà mị, nhìn
con dao sắc nhọn trong tay, đầu ngón tay thon dài, vuốt từng cái một ở trên
lưỡi đao.
Nữ tử như vậy, vẫn là Mị Hương Nhi nhát gan ngượng ngùng khi ở
tửu lầu hay sao?
Quả thực chính là một kẻ biến thái!
"Kỷ cô nương không cần sợ hãi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương
tổn ngươi."
"Ngươi rốt cuộc...... muốn làm gì?" Kỷ Vân Thư ngẩng đầu, sắc mặt
tái nhợt nhìn nàng ta.
Mị Hương Nhi đi tới trước hai tấm ván gỗ phía trước, con dao trong
tay, chọc vào miếng thịt ở phía trên, nghiêng nghiêng đầu.
Sau đó nói, "Không biết Kỷ cô nương có hứng thú nghe một chút
chuyện xưa của ta hay không?"
Kỷ Vân Thư không nói, cố nén sự khó chịu chỗ cổ họng.