Ánh mắt Vệ Dịch hiện lên sự ngưỡng mộ!
Trái tim Kỷ Vân Thư mơ hồ run rẩy, "Vậy, ca ca hiện giờ ở đâu?"
"Ta không thể nói." Vệ Dịch che miệng mình lại.
Kỷ Vân Thư buồn bực, "Vì sao không thể nói?"
"Bởi vì......"
Lời còn chưa nói xong, cổ áo hắn đã bị Mộ Nhược túm lên, giống như
xách một con gà kéo hắn đi.
Vệ Dịch lảo đảo vài bước mới đứng vững được, vẻ mặt tức giận trừng
mắt nhìn Mộ Nhược.
Vệ Dịch không vui nói, "Vì sao ngươi đánh ta?"
Mộ Nhược lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhún vai một
cái, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh ngươi?"
"Hai con mắt đều nhìn thấy được."
"Tiểu tử thúi, nói hươu nói vượn."
"Ta không nói bậy, nương nói, nói dối không tốt, chính ngươi đã đánh
ta."
"Đánh rắm!" Mộ Nhược tức giận đến nỗi đỏ mặt.
Sau khoảnh khắc, một bàn tay Vệ Dịch che mũi lại, một bàn tay phẩy
phẩy, hiện ra vẻ mặt ghét bỏ, còn nói một câu, "Thúi quá."
Phốc ——