Mộ Nhược nhìn thấy sắc trời đã muộn, lập tức nói với hắn, "Ta phải về
Dụ Hoa Các, nếu như ngươi muốn phái người phá nó, ta phải đi thu thập
chút bạc, đỡ phải ăn ngủ đầu đường, ngay cả một cái chăn đều mua không
nổi."
"Cút đi." Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn.
"Vô nhân tính!"
Mộ Nhược nguyền rủa hắn một câu, phất phất ống tay áo rời đi!
Không lâu sau, Lang Bạc tiến vào, đi đến trong phòng, lo lắng nói,
"Vương gia, thân thể ngài thế nào?"
"Có Mộ Nhược ở đây, bổn vương không sao." Cảnh Dung nặng nề
trầm mí mắt lại, hỏi, "Đúng rồi, Vân Thư hiện tại thế nào?"
"Kỷ cô...... Kỷ tiên sinh đã không sao."
"Ừ! Vậy thì tốt rồi!"
Bỗng chốc, bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ.
"Kỷ tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
"Ta tới tìm Vương gia!"
"Vương gia, ngài ấy......"
Không đợi thị vệ nói xong, Kỷ Vân Thư đã vội vàng từ bên ngoài sân
bước nhanh tiến vào, chuẩn bị vào phòng.
Cảnh Dung nhíu mày suy nghĩ trong chớp mắt, khóe miệng ngay lập
tức hiện lên một nụ cười xấu xa.