Mộ Nhược ngửa đầu thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, cố hiện ra một bộ
dáng đáng tiếc.
Sau đó nói, "Xem ra, hoa cố ý rơi nhưng nước chảy vô tình! Tuy
nhiên, ta thấy Khổng Ngu cô nương cũng khá tốt, so với Kỷ cô nương còn
muốn tốt hơn ngàn vạn lần."
"Phải không? Nhưng theo ta, không có người nào có thể so sánh được
với Vân Thư."
Cảnh Dung cực kỳ nghiêm túc!
Mộ Nhược híp mắt lại, nhìn kỹ Cảnh Dung một lần, xấu xa nói,
"Ngươi, tiểu tử này! Thì ra, ngươi thật sự sẽ động tâm vì một nữ tử. Ta còn
tưởng rằng, vì ngươi sinh trưởng ở trên núi nên sẽ ngoan cố giống như một
cục đá lạnh."
"Người sẽ thay đổi."
"Vậy ngươi thay đổi cũng quá nhanh đi. Ta thật sự tò mò, vị Kỷ cô
nương kia, rốt cuộc có cái gì tốt? Không ngờ ngươi không cần Khổng Ngu
cô nương mà lại muốn nàng?"
Cảnh Dung nhấp môi nhợt nhạt, nói, "Có lẽ giống như lời ngươi nói,
ta thật sự đã bị trúng độc, hơn nữa còn là kịch độc. Tuy nhiên, ta cam tâm
tình nguyện."
Ai da!
Khoe khoang!
Mộ Nhược vỗ vỗ đùi Cảnh Dung, đứng dậy, trở lại bên cạnh bàn.
Sau đó nói, "Cục đá lạnh đã muốn nở hoa!"