Trong một cái chớp mắt, mọi sự tình đều được hiện lên cực kỳ rõ
ràng!
Cảnh Dung không thể không phục nàng, bản thân hắn ở trong điện
nghiền ngẫm nửa ngày cũng không thể suy nghĩ cẩn thận rõ ràng. Kỷ Vân
Thư chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền có thể phân tích thấu triệt như vậy,
hắn không phục không được.
"Nàng thông minh như vậy, thật là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc nàng là nữ tử."
Kỷ Vân Thư lại trừng hắn một cái: "Nam hay nữ, người cổ đại các
ngươi thật sự phân biệt đối xử, tư tưởng quá phong kiến!"
Người cổ đại?
Tư tưởng phong kiến?
Cảnh Dung co giật khóe miệng một chút, cảm thấy kỳ lạ nói: "Những
lời nàng nói luôn rất kỳ lạ, mỗi lần đều khiến bổn vương phải nghiền ngẫm
chúng. Tương lai nàng sống cùng ta, có lẽ mỗi ngày bổn vương đều phải
suy đoán những gì nàng nói."
Sống cùng nhau?
Bàn tay cầm điểm tâm của Kỷ Vân Thư chựng lại.
Nàng hắt bát nước lạnh về phía hắn: "Ai muốn sống cùng ngươi?"
"Sao vậy, hiện giờ nàng muốn chơi xấu hay sao?"
"Hả?"