Cảnh Dung trở nên nghiêm túc: "Nàng và ta đã hôn nhau, đã ngủ cùng
nhau. Tương lai, nàng nhất định phải gả cho ta."
Thật không biết xấu hổ!
Bàn tay của Kỷ Vân Thư run rẩy, đặt điểm tâm trở lại trên bàn, nàng
cảm thấy ngột ngạt, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau đó, Kỷ Vân Thư cường điệu nói: "Những điều Vương gia vừa nói
ta đều đã quên, ta cũng sẽ không bao giờ nhớ chúng."
"Quên?" Cảnh Dung câu môi: "Không thể quên được, bổn vương
muốn nàng phải chịu trách nhiệm."
Thật sự là vô lại không biết xấu hổ!
Thôi! Thôi!
Nàng lười đáp lại.
Nhưng Cảnh Dung lại giống như một khối keo dán, muốn dính lấy
nàng.
"Nàng hãy nói câu gì đi!"
"Miệng đau, không muốn nói." Kỷ Vân Thư nói chuyện không mang
theo khe hở, khiến cho sắc mặt Cảnh Dung trở nên chua chát.
Trong lòng hắn không vui, vì thế càng dịch gần tới bên cạnh nàng một
chút, nói: "Thôi, miệng nàng đau không muốn nói, vậy bổn vương nói với
nàng."
"......"