Tiêu Phi đích thân nấu một chén canh sâm, mang tới Phụ Dương điện.
Kỳ Trinh Đế đang xem tấu chương, vẻ mặt thất thần, nặng nề.
Lão thái giám Trương công công bên cạnh, cúi người nói, "Hoàng
thượng, nếu người đã mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát?"
"Trẫm thật ra không mệt, chỉ phiền về chuyện Khúc Khương cầu
thân."
"Hoàng thượng đang cân nhắc để vị nào công chúa nào đi hòa thân,
đúng không?"
"Lão già nhà ngươi, tâm tư của trẫm, ngươi là người hiểu nhất."
Trương công công cười cười, "Nô tài đi theo bên người Hoàng thượng
đã vài thập niên, nếu như không thể nhìn ra chút tâm tư này, sao lão nô còn
có tư cách đi theo ở bên người Hoàng thượng!
Kỳ Trinh Đế buông tấu chương xuống, thở dài một tiếng, ngẩng đầu
liếc mắt nhìn Trương Toàn một cái.
Sau đó hỏi, "Vậy ngươi hãy nói xem, lần này trẫm để Cảnh Huyên đi
qua đó, là tốt hay không tốt?"
Trương công công suy nghĩ một lúc, cong người xuống, nói, "Công
chúa Cảnh Huyên thông minh hơn người, nhanh trí đáng yêu, hơn nữa sinh
ra đã rất mỹ mạo. Tất nhiên có thể gả nàng tới Khúc Khương. Tuy nhiên,
công chúa có ưu điểm, nhưng tính cách lại tương đối hoạt bát, dễ bị bốc
đồng. Nếu nàng gả xa, không có người bên cạnh để dựa vào, chỉ sợ sẽ xảy
ra nhiều sự tình."
Kỳ Trinh Đế gật đầu, tiếp tục mặt ủ mày chau.