"Đã tới lúc này rồi, Kỷ Tư Doãn không định nói gì khác sao?"
Kỷ Lê hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói với
Cảnh Dung, "Vương gia, ngài là người thông minh, chắc hẳn đã nhìn thấy
được điều kỳ lạ trong chuyện này đúng không? Nếu như thật sự có người
muốn giá họa cho ta, vậy thì, mục đích của hắn là gì? Vì sao muốn hãm hại
ta? Hơn nữa, lần này người Khúc Khương tới Đại Lâm, căn bản là ý của
Tuý Ông không phải ở rượu. Có lẽ bọn họ có kế hoạch lớn hơn nữa, và kế
hoạch này, cần phải bắt đầu từ ta. Đương nhiên, những điều này chỉ do ta
suy đoán. Có lẽ, ta thật sự đã giết người. Rốt cuộc, 5 năm trước trong trận
chiến ở Thương Thủy, tướng sĩ Khúc Khương đã chết rất nhiều dưới kiếm
của ta. Vì vậy, khi nhìn thấy người Khúc Khương, ta có cảm giác như mình
đang say, không thể khống chế được, chỉ muốn muốn giết người."
Những lời giải thích này, thật sự rất ngang bướng!
Kỷ Lê nhún nhún vai, chết thì chết, cùng lắm thì mười tám năm sau
quay lại sẽ là một anh hùng hảo hán.
Nhưng sau khi Cảnh Dung nghe xong những lời phân tích này của
hắn, nhíu này lại, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Cảnh Dung lùi ra sau, nói, "Những lời ngươi nói, bổn vương đã nhớ
kỹ. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, Kỷ Tư Doãn hãy đợi ở trong nhà
lao. Hy vọng Kỷ Tư Doãn cũng hãy nhớ kỹ những gì bổn vương nói, Kỷ
Vân Thư là do bổn vương mang vào kinh, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu
toàn. Ngay cả khi ngươi ra khỏi nhà lao và muốn giết nàng, bổn vương đảm
bảo, ta sẽ giết ngươi trước. Đây là cảnh cáo, không phải nhắc nhở."
Giọng điệu của Cảnh Dung mang theo uy hiếp!
Kỷ Lê chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Dung, trên khóe miệng câu một nụ
cười thật sâu.