"Kế hoạch của ngươi, không thể thực hiện được. Kỷ Lê, nếu là phạm
nhân thì nhất định phải thừa nhận hậu quả. Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, tất
cả mọi người đều như thế."
Sau một khoảnh khắc, không đợi Kỷ Lê mở miệng nói chuyện, ngón
tay cái của Tô Tử Lạc liền ấn một cơ quan nhỏ ở trên xe lăn.
Một sợi dây bạc rất nhỏ, bỗng chốc bắn ra từ bên trong, nhanh chóng
cuốn quanh cổ Kỷ Lê.
"Ngươi......"
Kỷ Lê bị buộc phải ngửa đầu lên, đôi tay nắm chặt lấy sợi dây nhỏ
hoàn toàn không thể nhìn thấy kia.
Khuôn mặt đỏ bừng!
Yết hầu hít thở không thông, khiến hắn không thể nào nói ra một chữ.
Cho dù là lời nói xin tha!
Tô Tử Lạc lạnh lùng nhìn cặp mắt trừng lớn kia, nhìn thấy trong ánh
mắt hắn tràn ngập sợ hãi và không thể tin.
Ánh mắt như vậy, chính là ánh mắt mà Tô Tử Lạc muốn thấy!
Trong phòng giam u ám, vang lên từng tiếng thở hổn hển dồn dập của
Kỷ Lê.
Hắn giống như một con chim bị giam vào trong lồng sắt, chờ bị người
giết mổ!