Kỷ Vân Thư đi tới, nói, "Nhị ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không oan uổng
người khác, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hung thủ chân chính. Cho dù là
ai giết người, cuối cùng, đều phải trả giá đại giới."
"Đại ca không phải là hung thủ."
Kỷ Hoàn vẫn nói câu kia.
Sắc mặt Kỷ Vân Thư vẫn rất bình tĩnh, giống như không muốn nói
thêm gì nữa.
Cơn tức của Kỷ Hoàn tới rất nhanh, tan đi cũng nhanh.
Đợi sau khi hắn bình tĩnh lại, Cảnh Dung hạ kiếm từ trên cổ hắn
xuống, trở tay một cái, đưa kiếm trong tay về phía Kỷ Hoàn.
Thật lâu sau, Kỷ Hoàn mới tiếp nhận lại kiếm.
Hắn phẫn nộ rời đi!
Cảnh Dung nhìn thoáng qua Thời Tử Câm bị thương, "Đi chữa thương
đi."
Thời Tử Câm gật đầu, nhảy lên xà nhà biến mất.
Sau một khoảnh khắc, hắn kéo Kỷ Vân Thư vào phòng, ra lệnh cho
mấy nha đầu, "Đi lấy hòm thuốc lại đây."
"Vâng!"
Nha đầu lấy hòm thuốc tới, Cảnh Dung vừa mở ra, vừa nhẹ nhàng
nâng cằm Kỷ Vân Thư.
Hắn ân cần nói, "Sẽ hơi đau một chút, đừng lộn xộn."