Liệt nhi đi đến bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua tờ giấy dã bị đốt thành
tro, khoa tay múa chân mấy với hắn, vẻ mặt khó chịu.
Tô Tử Lạc vẫy vẫy tay về phía Liệt nhi, ý bảo nó đi tới.
Đợi sau khi Liệt nhi ngồi xổm trước mặt hắn, khóe miệng hắn mới
tràn ra một nụ cười, giọng điệu mang theo đau lòng nhưng đầy sủng nịch.
Hắn nói, "Liệt nhi, ta đồng ý với ngươi, chờ sau khi kết thúc mọi
chuyện, ta sẽ mang ngươi quay về quê nhà của ngươi, được không?"
Liệt nhi gật đầu!
Nó lại khoa tay múa chân vài cái lần nữa.
Tô Tử Lạc lắc đầu, vẫn tươi cười nói, "Không, Thư nhi sẽ không đi
cùng chúng ta, nàng sẽ lưu lại đây. Nơi này, có người sẽ chăm sóc cho
nàng."
"A a a"
"Không phải, sao ta sẽ không cần Thư nhi được chứ? Nhưng nàng ấy
đã không thuộc về ta."
Giọng nói của hắn nhạt dần!
Liệt nhi mở to cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nước mắt bắt đầu
chảy ra.
Hai năm qua, Tô Tử Lạc chỉ chia sẻ suy nghĩ và bí mật của mình với
nó.
Có lẽ bởi vì nó không nói được, sẽ không nói bí mật trong lòng hắn ra
ngoài, càng sẽ không hỏi đến chuyện của hắn, vì vậy, Tô Tử Lạc thường
xuyên nói với nó về sự tình đã xảy ra ở Cẩm Giang trong ba năm trước.