Có người hét lên một tiếng.
Kỷ Mộ Thanh nghiêng người nhìn lại, lập tức nhìn thấy một nữ tử đi
tới, tức giận liếc mắt xét nét chưởng quầy một cái.
"Hộp phấn mặt này, ta vừa mới để mắt tới nó, sao ngươi có thể bán lại
cho người khác?"
Nữ tử kia cực kỳ khí thế.
Chưởng quầy nghẹn họng, không biết nói gì.
Kỷ Mộ Thanh hừ một tiếng, mắt phượng liếc nhìn nàng kia một cái:
"Nếu như ngươi sớm đã để ý, vì sao không gọi lấy nó? Ngược lại lúc này
mới nói? Chẳng lẽ chỉ cần để ý tới thì nó sẽ là của ngươi?"
Kỷ Mộ Thanh không hề yếu thế chút nào!
Nàng kia cũng không phải là người để mình bị đẩy, nhướng mày, nói:
"Ngươi từ đâu tới? Một người hơi có chút tiền? Chẳng lẽ ngươi không biết
thứ tự đến trước đến sau hay sao? Ta nói ta để ý tới nó, nó chính là của ta."
"Ngươi nói ai hơi có chút tiền?"
"Ta nói chính là ngươi!"
Sắc mặt Kỷ Mộ Thanh chuyển sang xanh, hừ một tiếng: "Ngươi có
biết ta là ai hay không? Dám nói chuyện với ta như vậy?"
Nàng kia cười lạnh: "Ta quản ngươi là ai, sao ngươi không đi tìm hiểu
xem, ta là ai?"
"Thật sự là thứ không biết sống chết, chờ ta trở thành......"