Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm
rõ ràng của Cảnh Dung, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ
khác, che ngực mình lại.
"Đêm đã khuya, chàng vẫn nên quay về phủ trước đi."
"Hôm nay ta sẽ lưu lại đây." Cảnh Dung trực tiếp quay người nàng
qua, nói: "Yên tâm, nàng ngủ ở phòng nàng, ta ngủ ở phòng ta. Rốt cuộc
hôm nay nàng đã mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai......"
"Ngày mai cũng không được!" Nàng lập tức nói.
Cảnh Dung lập tức cười!
Hắn cuộn đầu ngón tay lại, nhẹ nhàng gõ ở sau ót nàng một gõ: "Tiểu
gia hỏa, nàng đang nghĩ gì vậy? Ta đang muốn nói, ngày mai sẽ rất bận rộn,
nhưng buổi tối nàng nhớ ăn uống cho tốt. Rốt cuộc, nàng quá gầy."
Hừ!
Nàng đã suy nghĩ quá nhiều hay sao?
Kỷ Vân Thư mang vẻ mặt xấu hổ, nghiêng người qua một bên, lỗ tai
đỏ ửng, hạ thấp đầu xuống, thật sự muốn cắn lưỡi tự sát.
Cảnh Dung nhìn thấy nàng ngại ngùng thì càng vui. Hắn vung tay lên,
ôm lấy nàng từ phía sau, miệng dán tới chỗ vành tai của nàng.
Sau đó, hắn nhẹ giọng nói: "Yên tâm, đêm động phòng hoa chúc, sẽ là
một đêm dài và ý nghĩa. Bổn vương không vội."
"Hỗn đản."
Nàng dùng khuỷu tay chọc mạnh hắn một chút.