Kỷ Vân Thư không hề nghĩ tới chức vị đề hình quan, nếu như có thể đi
tới huyện thành nhỏ, đảm nhiệm một chức Ngỗ tác thật ra tốt hơn nhiều.
Nàng đành phải lễ phép đáp lại lần nữa.
"Đa tạ Lý lão tướng quân xem trọng, nhưng tại hạ đã quen thói thanh
nhàn, không có ý định nhúng mình vào quan trường. Thật ra tại hạ hâm mộ
tướng quân đã ra trận nhiều năm cuối cùng có thể quay về điền viên, đó
mới hẳn là cuộc sống thế nhân theo đuổi."
"Ta vốn định dẫn tiến tiên sinh ngươi một phen, nếu như ngươi không
thích, vậy thì quên đi." Nói xong, lão rót ra một chén trà, sau đó đẩy nó tới
trước mặt Kỷ Vân Thư.
"Thời tiết lạnh nhưng người vẫn ấm."
Vòng tới vòng lui, nhưng vẫn không hề đề cập tới
《Lâm Kinh Án》.
Kỷ Vân Thư thề, lão già này tuyệt đối là người khó chịu nhất.
Tiếp theo ——
Bọn họ lại tiếp tục uống thêm năm chén trà!
Lý lão tướng quân giống như một người say, đôi mắt vốn nhỏ bỗng
hơi nheo lại.
Lão trầm giọng cười nói: "Lão phu sống lâu như vậy, thật ra chưa từng
gặp người có kiên nhẫn giống như ngươi."
"Hả?"
"Tần Sĩ Dư kia dù là thứ gì thì hắn sẽ không nói dối. Khi hắn vừa tới
phủ của ta, lập tức muốn thăm dò ta, mở miệng ngậm miệng đều nói với ta
về sự tình của mười bốn năm trước. Nhìn bộ dáng của cợt nhả của hắn, lão