"Thuộc hạ đã điều tra rõ, thì ra những chiếc đèn lồng kia đều có vấn
đề, đã bị người phủ lưu huỳnh và bột than."
"Cái gì?" Cảnh Diệc khiếp sợ.
Hắn lập tức đứng dậy, phẩy nhẹ ống tay áo.
Đấu Tuyền nói tiếp: "Chính vì Dung Vương phát hiện ra đèn lồng có
vấn đề, vì vậy đã âm thầm nói Trương Bác thay mới toàn bộ."
"Điều này thật là kỳ lạ." Cảnh Diệc bước về phía trước, ra ngoài. Hắn
bắt đầu suy tư, trong miệng lẩm bẩm: "Những chiếc đèn lồng kia được vận
chuyển tới từ Thuỷ Thành, vì sao lại có lưu huỳnh và bột than? Cho dù là
có, Cảnh Dung làm sao biết được?"
"Vương gia, có muốn tiếp tục điều tra hay không?"
Cảnh Diệc giơ tay: "Không cần, đại thọ của phụ hoàng đã tới gần, bổn
vương không muốn gặp rắc rối. Hơn nữa, bổn vương thật ra có chút tò mò,
muốn ngồi chờ chính hắn công bố đáp án."
Cảnh Diệc nhếch đôi môi mỏng, mang theo một nụ cười ranh mãnh.
Nhưng Đấu Tuyền lại lo lắng nói: "Nếu vạn nhất có hại cho Vương gia
thì sao?"
"Chỉ bằng vào Cảnh Dung? Hắn vẫn chưa có khả năng này." Cảnh
Diệc cực kỳ khí phách, nói tiếp: "Tuy nhiên, thật ra bổn vương hy vọng hắn
có thể làm ra sự tình có hại đối với bổn vương, như vậy, bổn vương liền có
thể vạch trần hắn ở trước mặt phụ hoàng."
Hèn hạ!
Cực kỳ âm hiểm!