Khuôn mặt Mộ Nhược trở nên nghiêm túc, liếc mắt xem xét tên thị vệ
kia một cái: "Mắt ngươi mù hay sao? Không nhận ra bản công tử?"
Thị vệ nói: "Mạc công tử, đương nhiên ta nhận ra được."
"Nhận ra được còn chưa tránh ra!"
"Nhưng đây là nhà giam đại nội, không có ý chỉ của Hoàng thượng,
không thể đi vào." Thái độ của thị vệ cực kỳ kiên quyết.
Mộ Nhược giống như một cái đinh lạnh lùng, lấy khối ngọc bội trên
người mình ra, đặt ở trước mặt thị vệ.
"Nhìn cho kỹ, đây là ngọc bội Hoàng thượng ban cho Mạc gia ta. Chỉ
cần có khối ngọc này, bất luận nơi nào ở trong hoàng cung, người Mạc gia
đều có thể tới. Nhà giam đại nội cũng giống nhau."
"Điều này......"
"Người dám ngăn cản chính là cãi lời thánh mệnh, ngươi đảm đương
nổi hay sao?"
Không thể không nói, bản lĩnh đe dọa người của Mộ Nhược vẫn
không tệ. Tên thị vệ liếc liếc mắt, cả người không thể không run rẩy một
chút, chắp hai tay lại: "Mạc công tử, mời vào."
Mộ Nhược câu môi cười, cất miếng ngọc bội, mang theo Kỷ Vân Thư
chuẩn bị đi vào.
Khoảnh khắc tiếp theo, thị vệ lại ngăn Kỷ Vân Thư lại: "Vị này là ai?"
Mộ Nhược lập tức kéo Kỷ Vân Thư ra phía sau mình, xụ mặt nói lại
một câu: "Một tên tiểu đồng của Mạc gia ta."
Lôi danh hiệu của Mạc gia ra, thị vệ tất nhiên không dám ngăn cản.