Nàng hơi nhún vai, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, "Nếu Vương gia
bởi vì việc này mà đến vấn tội tiểu nhân, vậy không bằng như vậy, tiểu
nhân cũng đến nghĩa trang ngủ một đêm, như thế nào?"
"Ngươi muốn kết thúc vấn đề này như vậy?"
"Nếu không, Vương gia còn muốn như thế nào?"
Nàng vừa nói xong, Cảnh Dung đột nhiên nắm lấy bàn tay đang
nghiền mực của nàng, giữ chặt ở trước ngực.
Nếu không phải cách nhau một cái bàn, lúc này, Kỷ Vân Thư đã nhào
vào trong vòng tay của hắn!
Chẳng lẽ hoàng đế sinh nhãi con, thật sự đều bá đạo như thế?
Cổ tay bị một lực lượng mạnh mẽ nắm lấy, khiến Kỷ Vân Thư cảm
thấy đau đớn.
"Thỉnh Vương gia buông tay!"
Nào biết đâu rằng, khuôn mặt Cảnh Dung trở nên nghiêm túc, ánh mắt
nhìn nàng chằm chằm, "Bổn Vương không phải muốn ngươi tới ngủ ở
nghĩa trang, mà bổn Vương chỉ không hài lòng với cách xử sự của ngươi."
"Cái gì?"
"Ngươi thay bổn Vương phá án, cuối cùng vụ án như thế nào, ngươi
nên giáp mặt giải thích rõ ràng với bổn Vương, sao có thể tuỳ tiện tìm
người nhắn được? Chính mình thì bỏ trốn mất dạng. Đây chính là cách
ngươi đối phó với vụ án của bổn Vương?"
Rõ ràng không vui!
Trong một khoảnh khắc, Kỷ Vân Thư thực sự không thể nói nên lời!