đã bắt đầu tối mới quay về phủ, khiến đáy lòng hắn cảm thấy không được
thoải mái.
"Hừ" một tiếng!
Rống to về phía mấy tên gia đinh: "Còn không nhanh chóng đập hết
cho ta, một chút không được chừa lại, đập hết tất cả."
Gia đinh tuân lệnh, cầm gậy càng thêm ra sức đập tan, trong sân giống
như đang nổ pháo "lách cách".
Quả nhiên, ba ngày một việc nhỏ, một tháng một đại sự!
Đúng giờ giống như kỳ kinh của nàng.
Kỷ Vân Thư trầm mắt, nhìn Kỷ Nguyên Chức, chỉ nói: "Đập đi, đập
hết thảy đi, nếu như cảm thấy chưa hết giận, trong phòng còn có một số,
không bằng mang chúng ra ngoài, cũng đập nốt đi?"
"Ngươi còn dám tranh luận?" Sự tức giận của Kỷ Nguyên Chức bùng
lên dữ dội!
"Tam ca, không phải ngươi thích đập đồ vật hay sao? Một khi đã như
vậy, cũng đập nốt đồ trong phòng đi, không phải càng tốt hơn sao?"
"Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Kỷ Nguyên Chức nghiêng người
về phía trước, thập phần tức giận: "Ngươi đẩy ngã Linh Chi, khiến đôi tay
nàng bị thương, đừng nói là đập đồ trong viện của ngươi, thậm chí đốt hết
cả sân này của ngươi cũng không hề quá phận, ngươi một đứa con hoang,
căn bản không xứng là người Kỷ gia ta."
Con hoang!
Lại là một câu con hoang!