Vệ Dịch siết chặt nắm tay của mình!
"Đánh trên cánh tay của hắn, dùng sức đánh đi." Kỷ Vân Thư ra lệnh
một tiếng!
Vệ Dịch giống như một con rùa nhỏ, rút tay lại và lùi về phía sau,
bước chân dịch tới sau lưng Kỷ Vân Thư, lắc đầu.
Nhìn thấy hắn như vậy, thật ra Kỷ Vân Thư có chút buồn cười, nhưng
vẫn cố giữ khuôn mặt nghiêm túc.
"Vì sao không đánh vậy? Hắn đã mắng ngươi, cũng đã đánh ngươi."
Vệ Dịch co lại ở sau lưng Kỷ Vân Thư. Hắn cao hơn nàng một cái
đầu, đôi tay giống như mèo cào, yếu nhược đáp ở trên vai nàng, ấp úng nói.
"Không được, nương ta từng nói, không thể tùy tiện đánh người. Mặc
dù hắn mắng ta, cũng đã đánh ta, nhưng ta không thể mắng hắn, cũng
không thể đánh hắn. Nếu không, nương ta sẽ không vui, ta cũng sẽ không
vui, ca ca, ta không đánh, ta không đánh......"
"Thật sao?" Ánh mắt nghiêm túc hỏi hắn.
Hắn liều mạng gật đầu, cặp mắt đè thấp xuống, khiến hắn càng thêm
đáng thương.
Kỷ Vân Thư cũng không ép buộc hắn, ngược lại nói với chưởng quầy
gian trá: "Ngươi hãy nghe cho rõ, nếu như ngươi tiếp tục oan uổng người
khác, ta sẽ mời ngươi tới nha môn ngồi, bản tử gỗ đỏ đánh người thật ra đã
lâu chưa được dùng tới."
"Vâng vâng vâng, công tử giáo huấn rất đúng, ta sẽ không bao giờ
dám nữa, sẽ không bao giờ làm thế nữa." Chưởng quầy cong eo, khéo
giọng nói!