Con ngươi Cảnh Dung đang cháy, cau mày nghiêm trọng hỏi: "Sau
lưng ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì."
"Để bổn vương nhìn xem." Cảnh Dung vô cùng lo lắng.
"Không cần." Kỷ Vân Thư trả lời trong khi thối lui, duỗi tay lau mồ
hôi lạnh toát ra giữa trán, cúi đầu nói: "Hôm nay tiểu nhân tới là muốn bẩm
báo với Vương gia về vụ án năm xác chết bị cháy."
"Không cần bẩm báo, Lang Bạc đã nói với bổn vương về vấn đề này,
ngươi để bổn vương nhìn xem phía sau lưng ngươi." Sắc mặt ngưng trọng
và nôn nóng, đang muốn đưa tay ra kéo nàng lại.
Không ngờ, Kỷ Vân Thư lại lui về phía sau một bước, suýt nữa rơi ra
bên ngoài khỏi đình hóng gió!
"Nếu như vụ án năm xác chết bị cháy không cần bẩm báo, vậy không
bằng nói về
《Lâm Kinh Án》."
Nhắc tới
《 Lâm Kinh Án 》 , Cảnh Dung hơi thoáng dừng lại một
chút.
Nhưng......
"Lúc này không cần vội nói, trước hết hãy để bổn vương nhìn xem
lưng ngươi quan trọng hơn."
Vương gia này, vì sao lại gàn bướng hồ đồ như thế?
Kỷ Vân Thư ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt nôn nóng lo lắng của
hắn, chắc chắn nói: "Vương gia, tiểu nhân thật sự không có việc gì, sau
lưng chỉ bị trầy da, không đáng ngại."