"Thực sự xin lỗi." Kỷ Vân Thư nói nghẹn giọng một tiếng.
"Vân nhi đã chết, ngươi xin lỗi thì có ích gì?" Dứt lời, đứng thẳng thân
mình, đột nhiên vọt tới. Cả người hắn trực tiếp đánh vào trên cọc gỗ, khuôn
mặt hiện lên vẻ hung ác, lớn tiếng gào thét về phía Kỷ Vân Thư: "Đều là do
ngươi, các ngươi đều chết hết đi, toàn bộ các ngươi đều chết hết đi, chôn
cùng Vân nhi cho ta."
Đồng thời khi Lâm Đoan đâm tới, may mắn Loan Nhi nhanh tay lẹ
mắt, kéo Kỷ Vân Thư lui về phía sau hai bước.
Nếu không, cái cổ tinh tế của nàng, chỉ sợ đã bị giam cầm ở trong lòng
bàn tay Lâm Đoan.
"Lâm Đoan, ta biết trong lòng ngươi oán hận, nhưng nếu như lão quản
gia không xuất hiện, Chu tiểu thư nhất định cũng sẽ uống chén độc dược
kia, các ngươi đích thực là muốn giết người. Tố Vân chết, ta thừa nhận, là
sai lầm của ta, nhưng ngươi biết không? Nàng tự sát, cũng chỉ vì ngươi."
"Ngươi nói bậy, chính các ngươi đã ép nàng chết."
Tiếng rống giận kia, quanh quẩn ở trong toàn bộ phòng giam!
Ngục tốt nghe thấy âm thanh ấy, tất nhiên cũng đi vào, nhìn thấy Kỷ
Vân Thư không việc gì nên lại đi ra.
Lúc này, Lâm Đoan rất dữ tợn!
Tình yêu, thật sự là có thể khiến người sống chết, cũng có thể huỷ hoại
tâm trí người.
Nàng không biết, nếu Kỷ Bùi ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái
chết, nàng có thể cũng như vậy hay không?