Kỷ Vân Thư ngồi xuống, gõ gõ trên bàn: "Chỉ cần một ít măng xào và
canh thịt viên là được. Tốt nhất, thêm một chút cải trắng vào, làm nhanh
lên, ta không muốn trì hoãn canh giờ nghiệm thi."
"Được rồi được rồi, ta sẽ lập tức phân phó."
Huyện thái gia vội vàng triệu tập người tới, nói ra một vài tên món ăn.
Sau đó, cũng đặt mông ngồi đối diện Kỷ Vân Thư, trên mặt cười lớn,
ngớ ngẩn nhìn nàng.
Ngươi có bệnh sao?! Kỷ Vân Thư thầm nghĩ.
"Tùng tùng......"
Đột nhiên, một loạt âm thanh từ chiếc trống Đăng Văn Cổ trước nha
môn truyền tới.
Có người đánh trống!
Huyện thái gia thần sắc khẩn trương, không lâu sau, nha dịch lập tức
vội vội vàng vàng chạy vào, chỉ vào cổng lớn, nói: "Đại nhân, có người
đánh trống."
"Ai vậy?"
"Là một ngốc tử!"
Ngốc tử? Vệ Dịch sao?
Huyện thái gia hỏi: "Ngốc tử nào?"
Nha dịch trả lời: "Chính là ngốc tử Vệ gia, nói là tới tìm ca ca hắn.
Hắn đứng ở cửa, không chịu rời đi."
Vẻ mặt bất đắc dĩ!