này, phu nhân thật sự rất hà khắc đối lão gia. Lão gia...... lão gia làm người
làm việc càng không dám ngẩng đầu! Trong phủ, hạ nhân từ trước đến nay
cũng không quan tâm đối lão gia, hơn nữa người làm chủ Giang gia, chính
là phu nhân."
"Có liên quan gì tới vụ án?"
"Kỷ tiên sinh, ta biết lão gia là bị sát hại. Vào buổi tối ngày hôm đó, ta
tận mắt nhìn thấy đệ đệ phu nhân nổi lên tranh chấp cùng với lão gia. Bởi
vì đây không phải là sự tình một hai lần, vì thế ta cũng không để ý nên đã
rời đi. Nhưng, chờ tới thời điểm khi ta quay lại, đã nhìn thấy phu nhân và
đệ đệ bà ấy đang đào hố chôn thi thể. Toàn bộ quá trình, ta đều nhìn thấy,
nhưng ta không dám nói ra. Sau khi lão gia mất tích, không ai báo quan.
Phu nhân chỉ nói, lão gia bởi vì phát điên nên đã mất tích, vì vậy mọi người
bị cấm nói về nó. Không bao lâu sau, phu nhân liền phân tán một số hạ
nhân, mang theo thân tín dời đến kinh thành."
Thật sự là một câu chuyện hấp dẫn!
Kỷ Vân Thư rất chăm chú lắng nghe.
Chân mày nhẹ nhàng nhướng lên, Kỷ Vân Thư nói: "Lão nhân gia,
theo như lời lão nói, ta đều đã nhớ kỹ hết, nhưng đến tột cùng chuyện xảy
ra như thế nào, vẫn là phải đợi tới khi bức họa được vẽ ra. Xét cho cùng,
người chết đến tột cùng là ai, không phải chỉ dựa vào lời lão nói. Còn nữa,
tuy rằng lão nói đã thấy một màn hành hung, nhưng lão chỉ nhìn thấy mà
thôi, nếu như không có chứng cứ thực tế, dù là Lưu đại nhân cũng không có
khả năng bắt người. Lão phải biết rằng, hết thảy, đều phải có chứng cứ."
Lão nhân gia gật gật đầu: "Vẫn luôn nghe nói Kỷ tiên sinh có bản lĩnh
xử án, tin tưởng ngài nhất định sẽ tìm được công đạo cho lão gia."
"Lão hãy yên tâm, vụ án này nếu đã qua tay ta, tất nhiên muốn tìm ra
hung phạm mới thôi." Nàng hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Lão nhân