Vệ phu nhân thấy quần áo nhi tử mình đều ướt dầm dề, cực kỳ lo lắng,
nghiêm túc hỏi hắn: "Dịch nhi, ngươi thật sự nhìn thấy Linh Chi đẩy nàng
ấy sao?"
"Ân, ta tận mắt nhìn thấy. Nương, ta không nói dối."
Hài tử ngoan!
Kỷ Linh Chi quả thực cực kỳ ủy khuất, rúc ở trong lòng ngực Kỷ lão
phu nhân, gần như phát khóc.
Kỷ Thư Hàn nhăn mày lại, quay qua hỏi Kỷ Mộ Thanh: "Mộ Thanh,
thật sự là Linh Chi đã đẩy ngươi sao?"
"Cha, ta...... ta không nhìn thấy gì." Giọng điệu của Kỷ Mộ Thanh hơi
nhẹ. Thật ra, chính là đang muốn che chở cho Kỷ Linh Chi.
Xoay người, Kỷ Thư Hàn lại hỏi mấy hạ nhân: "Các ngươi biết
chuyện xảy ra như thế nào sao?"
Một tên gia đinh nói: "Không nhìn thấy được là do ai đẩy, lúc ấy khi
chúng ta đuổi qua, chỉ nhìn thấy Tam tiểu thư nhảy vào trong nước cứu
người, ngay sau đó, Vệ công tử cũng nhảy xuống theo."
Không biết bơi còn nhảy xuống cứu người, thật sự là muội muội tốt!
Đúng ngay lúc này, Kỷ Vân Thư rốt cuộc đứng không vững, cả người
mềm nhũn ngã xuống, may mắn được Vệ Dịch kéo vào trong lòng ngực.
"Thư nhi." Vệ Dịch gọi nàng.
Vệ phu nhân cũng kinh hãi: "Sau lưng Vân Thư vẫn đang có thương
tích, lại còn nhảy xuống nước cứu người, miệng vết thương nhất định càng
thêm nghiêm trọng."