Vẻ mặt nàng ngưng trọng, hạ thấp giọng, nói: "Ngọc Tẩu, ta không
đoạt A Ngữ với ngươi, ta chỉ muốn đưa nàng đi nghỉ. Ngươi xem, nàng đã
ngủ rồi, nơi này rất lạnh, nàng sẽ bị cảm lạnh. Ngươi đưa nàng cho ta được
không? Ta sẽ đưa nàng đi nghỉ, nàng sẽ không bị lạnh."
"Không...... ta không muốn, A Ngữ là của ta, là của ta......"
"Ngươi xem, A Ngữ thật sự rất lạnh, nàng đang run rẩy, nàng không
muốn ở chỗ này. Nếu ngươi muốn tốt cho nàng, hãy giao nàng cho ta, được
không?"
Ánh mắt Ngọc Tẩu hơi đổi, có chút do dự, tay ôm A Ngữ cũng chậm
rãi thả lỏng từng chút một. Ngọc Tẩu vuốt ve mặt A Ngữ, đột nhiên giật
mình một cái.
"Đúng vậy, A Ngữ của ta thật sự rất lạnh"
"Ngươi để ta ôm nàng được không, chờ khi nàng tỉnh lại, ta sẽ đưa
nàng tới tìm ngươi."
"Có thật vậy không?"
Kỷ Vân Thư gật đầu: "Thật. Ta đảm bảo, chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ lập
tức mang nàng lại đây."
Nhưng A Ngữ, rốt cuộc sẽ không bao giờ tỉnh lại!
Sau khi Ngọc Tẩu do dự một lúc, rốt cuộc buông tay.
Một khắc khi Ngọc Tẩu buông tay, Kỷ Vân Thư dùng một tay ôm lấy
A Ngữ, đứng dậy, lui về phía sau vài bước, chỉ sợ Ngọc Tẩu đổi ý, cướp
đoạt lại!
Nhưng Ngọc Tẩu rất an tĩnh, sau khi buông A Ngữ ra, liền ngồi ngây
ngốc, không làm gì khác, cũng không nói lời nào.