"Ngọc Tẩu, A Ngữ đã chết, nếu ngươi biết điều gì, nhất định phải nói
cho ta. Ngọc Tẩu......"
"Không đau, không đau, A Ngữ của ta không đau."
Ngọc Tẩu lặp đi lặp lại những lời này.
Kỷ Vân Thư cắn răng một cái, duỗi tay ôm lấy A Ngữ, nàng cố gắng
nắm vòng eo gầy nhỏ nhưng rắn chắc, cánh tay dùng thêm một chút lực,
kéo về phía mình.
Một lực lớn tác động lên, Ngọc Tẩu lập tức cảnh giác.
"Ngươi đang muốn làm gì? Nàng là A Ngữ của ta, đừng cướp A Ngữ
của ta, đừng......"
Ngọc Tẩu kích động trợn to hai mắt, bộ mặt dữ tợn, ôm chặt A Ngữ,
hạ người xuống, nhưng vẫn không buông ra.
Kỷ Vân Thư vẫn âm thầm đoạt lấy hài tử.
Cảnh Dung một bên nhìn đến nỗi thất thần!
Tuy nhiên, kết quả vẫn không thể đoạt lấy người.
Cảnh Dung duỗi tay, vừa kéo nàng đứng lên từ trên mặt đất, vừa nói:
"Ngươi đừng như vậy, nàng ta sẽ không nghe ngươi, tránh cho bản thân
ngươi bị thương."
Kỷ Vân Thư xoay người một chút, tránh khỏi bàn tay hắn.
Không được, cần phải thử thêm lần nữa.
Cứng không được thì mềm!