Cảnh Dung tiếp nhận bộ bút mực từ trong tay Lang Bạc, sau đó nhét
vào trong tay Kỷ Vân Thư.
"Bổn vương tặng cho ngươi, chính là của ngươi. Ngươi muốn ném đi
cũng được, hoặc muốn bán đi cũng thế, tùy ngươi."
"......"
"Đêm nay, tại Sương Cư các. Không gặp không về."
"......"
Cảnh Dung mang theo Lang Bạc, xoay người tiêu sái rời đi, thân ảnh
hùng vĩ, dần dần biến mất ở trong bão tuyết!
Kỷ Vân Thư ôm bút mực trong tay, vẫn còn có chút ngốc lăng.
Sau một khắc, Vệ Dịch liền ôm lấy bộ bút mực trong tay nàng, nói:
"Cái này rất nặng, Thư nhi, ta ôm giúp ngươi."
Sau đó chạy vào Vệ phủ, một đường đưa đồ tới trong viện Kỷ Vân
Thư, lúc này mới buông xuống!
Ân, hôm nay mình đã làm một chuyện tốt!
Loan Nhi nhìn thấy hai người trở về, còn ôm một hộp bút mực lớn,
tiến nhận lấy.
Nàng cực kỳ ngạc nhiên: "Tiểu thư, đây không phải là bộ bút quý giá
ở Mặc Bảo Trai kia sao?"
"Ân." Kỷ Vân Thư gật đầu.
Bất chợt, Loan Nhi khịt mũi một cái, ngửi được mùi gì đó, nhíu mày:
"Tiểu thư, ngài có ngửi thấy mùi gì không?"