Trong đám người, nàng giống như chiếc đèn lồng ở trong tay nàng,
xuất sắc đến nỗi cực kỳ bắt mắt.
Nữ tử như vậy, không có cẩm y hoa phục, không có vòng bạc trâm
ngọc quý giá, khuôn mặt cũng không cần ẩn dưới lớp trang điểm.
Nhưng, nó đã cướp đi tất cả sự hăng hái ẩn dấu dưới ánh mắt như băng
của hắn.
Và hết thảy quanh mình, tất cả đều bị lu mờ. Trong ánh mắt của hắn,
cũng chỉ có một mình Kỷ Vân Thư.
Dần dần, khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười, thầm thì.
"Trang nữ mộng, bàn thạch như kiên." (Tất cả đều giống như một giấc
mơ thoảng qua)
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư đã đi vào Sương Cư các, theo chỉ dẫn của
tiểu nhị, lên phòng trên lầu hai.
Vừa bước vào, lập tức đón nhận ánh mắt cực nóng của Cảnh Dung,
đến nỗi nàng bất ngờ run lên.
Vệ Dịch thật ra rất thoải mái, ném một đống đồ trong tay tới trên
người Lang Bạc.
Không quên dặn dò Lang Bạc: "Ôm chúng cẩn thận, đừng làm hỏng,
nếu không ngươi phải đền."
"Điều này......" Lang Bạc ôm một đống đồ kỳ quái vào trong lòng
ngực, một đầu đầy hắc tuyến. Hắn quay đầu nhìn Vương gia nhà mình, ánh
mắt mang theo cầu xin: "Vương gia, cái này......"
Cảnh Dung thích thú: "Nếu Vệ công tử bảo ngươi ôm, ngươi hãy ôm
cẩn thận."