Đám người đi dạo, mỗi người đều có một chiếc đèn trong tay, từng đôi
ăn mặc rất đẹp.
Nói đây là ngày hội hoa đăng, không bằng nói đây là ngày hội tương
thân mỗi năm một lần!
Ba người Kỷ Vân Thư, tản bộ ở trong đám người, đi về hướng Sương
Cư các.
"Thư nhi, ngươi xem."
Dọc theo đường đi, Vệ Dịch đều rất hưng phấn, đi đến trước một cái
sạp, lấy một cái mặt nạ hát kịch, đeo vào trên mặt, bắt đầu bắt chước cách
diễn viên di chuyển trên sân khấu.
"Thích sao?"
Kỷ Vân Thư bị hắn trêu chọc, cười hỏi hắn một câu.
"Thích." Hắn gật đầu.
Vì thế, nàng móc bạc ra, mua chiếc mặt nạ kia, đưa cho hắn.
Nhưng sự phiền toái này, không hề ngừng nghỉ một khắc, hắn chạy tán
loạn khắp nơi, rất nhiều lần Kỷ Vân Thư gần như lạc mất hắn.
Chạy tới chạy lui, tất nhiên đã mua không ít đồ. Đồ chơi, đồ ăn, đồ
mặc, đã mua rất nhiều.
Đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng tới được Sương Cư các.
Trên phòng riêng lầu hai, cặp mắt nhanh nhẹn của Cảnh Dung, sớm đã
tìm được Kỷ Vân Thư ở trong đám người.