Nữ nhân này, nhìn giống như nhu nhược yếu đuối mong manh, nhưng
nàng lại cảm giác, luôn có chút hương vị nào đó không hề đơn giản.
Trong khi hai người "ghé tai chụm đầu", tất cả đều bị Kỷ Mục Thanh
ngồi đối diện nhìn kỹ.
"Hừ, vật họp theo loài." Nàng ta hừ một tiếng, trên gương mặt trang
điểm tinh xảo đều là ghét bỏ.
Lúc này, bọn hạ nhân sớm đã đưa đồ ăn tới, tất cả đồ ăn đều rất phong
phú.
Kỷ Nguyên Chức lúc này cũng ngồi xuống, bưng rượu lên uống,
không quên liếc mắt nhìn qua Kỷ Vân Thư một cái.
Tứ muội muội mình yêu quý nhất bị oan, hơn nữa lại bị Kỷ Vân Thư
oan uổng, thậm chí còn bị nàng tát một cái, hắn làm ca ca, trong lòng tự
nhiên cũng cực kỳ tức giận.
Đối với Kỷ Vân Thư, càng nuôi dưỡng một sự thù địch.
Yến hội bắt đầu, Vệ lão gia giơ chén rượu lên, hướng về phía Kỷ Thư
Hàn.
"Kỷ lão gia, sự tình lần trước, là ta không thoả đáng, hy vọng ngươi có
thể thứ lỗi."
Kỷ Thư Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: "Tất nhiên là không,
ngược lại đã làm phiền các ngươi chiếu cố Vân Thư giúp ta."
Người hai nhà hàn huyên vài câu, bỏ rơi đề tài Kỷ Mục Thanh rơi
xuống nước, bắt đầu nói tới chuyện hôn sự.
Trong khi đó, Kỷ Vân Thư đầu tới cuối, vấn chưa nói một câu.