"......"
Vệ lão gia và Vệ phu nhân kinh hãi.
Kỷ Vân Thư cúi người dập đầu một cái, ánh mắt càng thêm quyết tâm:
"Thực xin lỗi, Vân Thư không thể đi ngược với tâm ý của mình. Hai vị đối
với ta rất tốt, ta cũng ghi tạc trong lòng. Nhưng ta, thật sự không thể gả cho
Vệ Dịch."
Vệ phu nhân mang vẻ mặt khổ sở thất vọng: "Ngươi thật sự...... không
muốn gả cho Dịch nhi?"
"Vâng."
Vệ lão gia thơ dài, hỏi nàng: "Nếu Dịch nhi không ngốc thì sao?"
Kỷ Vân Thư lập tức nói: "Vệ bá phụ, ta không cảm thấy có ý ghét bỏ,
chỉ là trong lòng đã có người, thật sự không có cách nào cất chứa người
khác. Vệ Dịch rất tốt, ta cũng không muốn lừa hắn. Ta tin tưởng, nhất định
sẽ có một người chân chính yêu hắn xuất hiện."
"Ngươi......"
Phốc —
Vệ phu nhân còn chưa nói dứt lời, đột nhiên lấy tay che ngực lại, phun
ra một búng máu.
"Vệ bá mẫu?" Kỷ Vân Thư kinh ngạc.
Một khắc sau đó, Vệ lão gia cũng phun ra máu, từ ghế trên đột nhiên
té xuống đất, nắm chặt áo trước ngực, sắc mặt biến xanh, trừng lớn hai mắt,
mở miệng, nói không nên lời.
Đồng dạng, Vệ phu nhân cũng ngã xuống trên mặt đất.