rất lâu, ngươi có nghĩ rằng nương ta tức giận, không còn muốn ta nữa hay
không?"
Vệ Dịch như vậy, thật khiến người đau lòng thương tâm.
Hắn vốn nên sống trong một căn nhà ấm áp, lớn lên vô tư và không
cần phải lo lắng gì mới đúng.
Giống như hắn từng nói: có cha, có nương, có Thư nhi!
Cảnh Dung cũng không phải một người dễ dàng có được thiện cảm,
nhưng giờ phút này, bức tường phòng hộ cứng rắn của hắn, cũng bị tiểu tử
ngốc này đánh sập.
Hắn cúi người và hạ một đầu gối xuống, san bằng tầm mắt của hắn với
Vệ Dịch. Ánh mắt bình tĩnh, hỏi hắn: "Vệ Dịch, ngươi biết hoàn điểu* hay
không?"
(*
莞鸟): Hoàn điểu; Ad không biết đây là chim gì luôn. Search một
hồi ra tên tiếng anh là Guan bird; không có ý tưởng tên Việt là chim gì.
Hắn lắc đầu.
"Mỗi một con hoàn điểu non, trước khi trưởng thành hoàn toàn, vẫn
luôn phát triển ở dưới đôi cánh của hoàn điểu đã trưởng thành. Cho đến khi
chúng nó có thể rời tổ và bay về phía trời xanh. Lúc đó, hoàn điểu nhỏ đã
trưởng thành cần phải rời đi. Bởi vì, chỉ có ở dưới tình huống không có sự
che chở, chúng mới có thể trưởng thành tốt hơn, bay càng ngày càng cao,
tầm nhìn càng ngày càng xa!"
Vệ Dịch cứ như vậy nhìn hắn, sự khó chịu nhăn nheo trên mặt cũng
dần dần "nới lỏng".