"Tiểu thư, hãy để nô tỳ giúp ngài làm chút chuyện đi."
Loan Nhi bước từng bước nhỏ di chuyển tới trước mặt nàng, nhưng
Kỷ Vân Thư đều lui về phía sau từng bước nhỏ.
"Có phải, ngươi ngay cả lời ta nói đều không nghe hay không?" Kỷ
Vân Thư túc hỏi.
"Không phải." Loan Nhi nhanh chóng lắc đầu. "Loan Nhi đáp ứng tiểu
thư là được. Loan Nhi nghe lời tiểu thư."
"Vậy ngươi hãy nhanh chóng rời đi."
Loan Nhi cực kỳ miễn cưỡng rời khỏi Kỷ Vân Thư, bất chấp vẻ mặt
đau khổ, gật gật đầu.
Nàng cắn cắn môi, đi lại vài bước, nhìn thấy thái độ tiểu thư nhà mình
kiên quyết như thế, nàng đành phải lưu luyến rời đi từng bước.
Chờ sau khi Loan Nhi rời đi, bộ dáng kiên quyết của Kỷ Vân Thư mới
dần dần thả lỏng, nhưng đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện gì, nàng thực sự không muốn liên
lụy tới Loan Nhi!
Không tàn nhẫn một chút, nha đầu kia, sẽ không nghe theo lời nàng!
Nàng thở dài một hơi, ánh mắt chuyển đến điểm tâm trên bàn.
Những ngón tay mảnh khảnh nhặt lên một cái bánh nếp, bỏ vào trong
miệng cắn một miếng nhỏ, vị ngọt đi vào đầu lưỡi, như rửa sạch sự cay
đắng ở trong lòng nàng!
Giống như cánh bướm nhẹ nhàng, khóe môi nàng dần dần tràn ra một
độ cong!