Kỷ Thư Hàn trừng mắt, lông mày căng đến mức gần như biến mất
dưới chiếc mũ quan.
Hắn hừ một tiếng, nói: "Lưu đại nhân, nói vậy ngươi hẳn đã biết, Kỷ
gia ta chính là danh môn, hiện tại ngươi hạ lệnh bắt nữ nhi của ta, căn bản
chính là đánh vào mặt ta."
"Kỷ lão gia, bản quan tuyệt đối không có ý này!"
"Ta mặc kệ ngươi có ý gì, tóm lại, ngươi cần phải thả người ra." Kỷ
Thư Hàn hách dịch nói.
Tư thế dường như có chút hùng hổ doạ người!
Huyện thái gia bối rối khó xử, bất đắc dĩ nói, "Kỷ lão gia, bản quan
cũng không muốn giam giữ Vân Thư, nhưng bản quan đã nhậm chức huyện
lệnh nha môn, quả quyết không thể chống lại pháp kỷ. Người Vệ phủ, đã
nộp cả chứng cứ, cho dù Vân Thư vô tội, cũng cần phải chờ sau khi chân
tướng sự tình sáng tỏ mới có thể thả người. Trong khoảng thời gian này, chỉ
có thể ủy khuất nàng ở trong nhà lao."
Nói xong, Kỷ Thư Hàn giơ tay, dùng sức đập bàn, hung hăng trừng
mắt nhìn Huyện thái gia.
Hắn tức giận nói, "Ngươi có biết, nữ nhi của ta vốn đã đính thân với
Vệ gia? Hơn nữa, Vệ lão gia và Vệ phu nhân vừa chết, hôn nhân này cũng
thất bại theo. Hiện tại, nữ nhi của ta lại thành nghi phạm, ngươi nói Kỷ gia
ta sau này làm thế nào dừng chân ở Cẩm Giang?"
Nói tới nói lui, vẫn không thể thoát khỏi hai chữ "thể diện"!
Nói là muốn Huyện thái gia thả Kỷ Vân Thư, nhưng trong thâm tâm
hắn, chung quy là có động cơ của riêng mình!