Kỷ Vân Thư đỏ hai mắt nhìn thoáng qua, tiếp nhận nó. Trên giấy,
những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự là bút tích của Loan Nhi.
"Nàng ấy đã thừa nhận, là nàng ấy hạ độc, mục đích, là vì không muốn
ngươi gả tới Vệ phủ, trở thành thuê của ngốc tử, vì thế nên khi mở tiệc đêm
hôm đó, nàng ấy đã hạ độc ở trong rượu."
Huyện thái gia giãi bày nội dung trên lá thư kia.
Chữ viết trên đó không nhiều lắm, nhưng đủ để ôm hết tất cả trách
nhiệm vào mình.
Móng tay Kỷ Vân Thư dính một chút thịt, nhẹ nhàng vuốt ở trên mặt
giấy.
Chữ của Loan Nhi, là chính nàng dạy nàng ấy viết.
Cảm giác đau lòng, cũng giống như những dòng chữ dày đặc. Từng
nét bút, giống như dao nhỏ đâm vào trong ngực nàng!
Khi đầu ngón tay lướt tới một chữ cuối cùng.
Đột nhiên dừng lại!
Dưới nét chữ màu đen, mơ hồ có một dấu tay!
Biểu tình của nàng ngưng trọng, dấu ngón tay to rộng này, tuyệt đối
không phải là của Loan Nhi.
Hơn nữa dấu tay nằm ở dưới mặt chữ, tất nhiên là đã được ấn ở trên
phong thư trước khi chữ được viết lên.
Nàng cẩn thận đưa vị trí kia sát vào chóp mũi ngửi ngửi, ngoại trừ mùi
mực ra, vẫn còn lưu lại một mùi hương quýt!