Vệ Dịch do sự một chút, nhỏ giọng nói: "Thư nhi, có phải ngươi sợ
người khác chê cười hay không?"
"Ân?"
Vệ Dịch nhấp môi, ngồi tới gần nàng một chút, đưa miệng tới bên lỗ
tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Thư nhi, ngươi đừng sợ, thật ra, ngươi không
xấu chút nào, ngươi vẫn là Thư nhi tốt của ta."
Hơi thở ấm áp, dần dần lan rộng ở bên tai nàng.
Phải nói rằng, những lời Vệ Dịch nói, giống một khối vải mỏng trong
suốt, cù ở bên tai nàng, khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Khóe môi Kỷ Vân Thư cong lên, hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Nàng nhìn hắn, nói: "Vệ Dịch, cảm ơn ngươi."
"Cha nương ta không còn nữa, ta chỉ còn có ngươi. Thư Nhi, ta đảm
bảo, ta nhất định sẽ trở thành nam tử hán. Tương lai, ta nhất định sẽ bảo hộ
ngươi. Tuyệt đối sẽ không để người khi dễ ngươi. Nếu như có người dám
khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù."
Giọng điệu cực kỳ kiên quyết!
Kỷ Vân Thư cười: "Được, ta sẽ chờ tới ngày đó, khi Vệ Dịch có thể
bảo hộ ta."
"Ân." Hắn gật đầu thật mạnh.
Hai người không hề chú ý tới, khuôn mặt Cảnh Dung đang bốc mùi
ngồi đối diện.
Trong lòng hắn thật sự không cam lòng!