"Ai nói vậy? Không phải bọn họ muốn đi tới kinh thành hay sao? Tốt,
vậy chúng ta cũng cùng đi tới kinh thành."
Đôi mắt nhỏ giương lên sự đắc ý tự tin, xoay người quay về phòng
mình.
Giờ phút này, Kỷ Vân Thư trở lại trong phòng Vệ Dịch, Vệ Dịch đã
ngủ, co ro ở trên giường, xốc chăn lên cả trên đỉnh đầu.
Nàng kéo chăn xuống, khóe miệng không thể không cong lên cười nhẹ
nhàng một chút.
"Tiểu tử ngốc, không sợ sẽ sinh bệnh vì nóng!"
Sau đó nàng lại ké góc chăn cho hắn lần nữa, lúc này mới đi ra cửa,
phân phó hai thị vệ giữ cửa: "Các ngươi trông chừng hắn, ngàn vạn đừng
để hắn chạy loạn."
"Kỷ cô nương yên tâm, chúng ta sẽ trông chừng hắn."
Nàng gật đầu thể hiện lòng biết ơn!
Trong khoảng khắc, cổ tay nàng bị một sức lực nắm lấy, thân thể cũng
không chịu sự khống chế bị lực lượng kia kéo vào một gian phòng.
Lực trên tay Cảnh Dung có chút mạnh, Kỷ Vân Thư đau đến nỗi đuôi
lông mày đều nhăn.
"Ngươi làm gì vậy?"
Rầm —
Sau khi tiến vào, cửa lập tức bị đóng lại.